ai sẽ theo em đến cuối cuộc đời

Ta theo đạo là đi theo con đường của Chúa Giêsu, sống theo cách sống của Ngài, làm theo cách Ngài đã làm, đối xử với người khác theo cách Ngài đối xử. Và hơn thế nữa, chính Ngài nâng đỡ ta trong mọi cảnh huống của cuộc đời. Bạn đang theo dõi truyện dài kỳ hay full Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời của tác giả Lục Xu rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới Bạn đã bao giờ tự hỏi rằng, thanh xuân rốt cuộc là gì chưa? Đó là đám bạn tinh nghịch, là lớp học cuối hành lang, là bài hoá đọc mãi không hiểu hay là cô bạn cùng lớp mình thầm thương? Nếu bạn cần câu trả lời, mình nghĩ “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” là một lựa chọn đúng đắn để bạn Làn da [C] nhăn nheo ta vẫn bên [D] nhau. Và rồi [Em] đến một khi chân cũng [Bm] không bước nổi đi. Nguyện sẽ [C] yêu anh đến [D] khoảnh khắc cuối [G] cùng [D] Mỗi sáng, [Em] mỗi buổi chiều, ngồi run [Bm] run sát nhau. Bài tình [C] ca em sẽ hát cho anh [D] nghe. Em hát anh [Em] nghe. Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời Lục Xu Chương 9 Cuộc sống của Giang Lục Nhân lại khôi phục như cũ, buổi sáng lái xe sẽ đưa cô đ Hiện menu Mê đọc truyện chữ Vay Tiền Online Không Trả Có Sao Không. Kỷ Niệm Hi bị Kỷ Thành Minh trực tiếp ném vào tập đoàn quốc tế Minh Thành. Cảm giác của cô cũng giống như thời gian còn thực tập tại tập đoàn quốc tế Long Giang ngày trước, cô vẫn chưa được tiếp xúc nhiều với công việc. Nhưng ở đây, mọi người đều không hề coi thường cô, họ không hề chê trách, nếu có bất kỳ việc gì không hiểu, để khỏi uổng phí nguồn nhân lực này, cô có thể thoải mái xin họ chỉ dẫn. Mỗi khi có người gọi cô, cô nhận ra mình đã hoàn toàn thích nghi với cái tên Kỷ Niệm Hi, dường như sự tồn tại của Giang Lục Nhân đã hoàn toàn trở nên xa lạ, điều đó khiến cô vừa châm chọc lại vừa cảm đây, công việc của công ty rất bề bộn , nghe nói họ đang lên kế hoạch tham dự đấu thầu công trình khai phá một mảnh đất lớn, tập đoàn quốc tế Minh Thành và Long Giang là hai công ty có năng lực cạnh tranh mạnh nhất, nếu không có biến cố lớn, hẳn một trong hai công ty sẽ nuốt trọn vụ làm ăn béo bở nhiều nhân lực đã được dành để tập trung vào dự án này, bất kể ngày Niệm Hi ôm một tập tài liệu, cô chợt nhận ra suy nghĩ của mình vài năm trước thật trẻ con và ấu trĩ, trong môi trường làm việc bận rộn, ai ai cũng bề bộn với mớ công việc của mình, họ đâu còn thời gian để có những suy nghĩ thiếu thực tế như mơ mộng viển vông chim sẻ hóa thành phượng hoàng chứ. Chỉ có các thiếu nữ mới thích theo đuổi các hot boy thôi, đến khi trưởng thành thấy giai đẹp nhiều lắm cũng chỉ ngắm cho đã mắt, con người ta ai ai cũng đều phải thay làm việc, cô rất thích cười, kể cả câu chuyện đó chẳng đáng để cười. Hơn thế, cô có thể cười vì những việc vô cùng nhỏ, chỉ cần đó có chút lạc thú nho nhỏ cô vẫn bật cười tươi tắn, khiến đồng nghiệp xung quanh cũng cảm thấy phấn chấn ít người cảm thấy cô phiền toái, nhưng họ vẫn thích được ở bên cạnh cầm tập văn kiện bước vào, vừa đi vừa thầm than thở - Thật không thể hiểu nổi, tại sao đang yên đang lành lại tạm dừng dự án Vang Thủy Đúng vậy, đổ không biết bao công sức vào đây, vừa phải làm thêm giờ nữa chứ, cuối cùng thu được một kết quả như Nói khó nghe quá, tôi thà là đấu thầu thất bại chứ không muốn bỏ dở giữa chừng như vậy Anh đến văn phòng của tổng giám đốc mà góp ý Tôi chưa có Làm việc thôi, làm việc thôi.…..Kỷ Niệm Hi đặt tài liệu xuống, rồi quay đầu tránh đi. Cô thật không thể hiểu nổi rốt cuộc Kỷ Thành Minh đang muốn làm gì, nên khi về đến biệt thự, cô vẫn chưa thấy Kỷ Thành Minh về, cô bỗng nhiên cảm thấy sự việc ngày hôm nay thật kỳ lạ. Lúc Lục Kỳ Hiên xuống lầu, cô đành phải tạm dừng những thắc mắc về vấn đề cô đang ngồi xem TV ở phòng khách, Lục Kỳ Hiên từ tầng hai đi Kỳ Hiên dụi mắt, tủm tỉm cười với Kỷ Niệm Hi- Hi, đã lâu không nhếch miệng, không nghĩ lại phải gặp cậu ta- Tôi vẫn độ ôn hòa của cô khiến Lục Kỳ Hiên khẽ sờ mũi, anh ngồi đối diện cô- Này, cô đừng nói cho anh họ biết tôi đã đến đây nhé, tôi đang lén thử nghiệm xem tôi trốn ở đây bao lâu thì bị phát đùa này cũng chẳng có gì hay, cô không cố tình dội cho cậu ta một gáo nước lạnh đâu- Việc này e rằng không thể thực hiện được Kỳ Hiên đang nâng cằm, ý bảo là “Vì sao” , bỗng nhiên nhận ra bầu không khí có điểm khang khác, anh quay đầu lại, phát hiện Kỷ Thành Minh đang đứng cách anh ta chừng ba mét, anh thiếu chút nữ sợ quá mà nhảy dựng lên, khuôn mặt trở nên xám xịt, anh đưa tay vuốt mũi- Anh…Kỷ Thành Minh không hề nhìn cậu ta, hay nói chính xác hơn là anh không thèm nhìn một ai, đi thẳng lên Kỳ Hiên hết nhìn Kỷ Thành Minh lại nhìn Kỷ Niệm Hi, trong mắt anh tràn đầy sự tò mò, anh gượng cười, đi đến trước mặt Kỷ Niệm Hi, lấy tay huých nhẹ tay cô- Làm việc có mệt mỏi quá không, có cần tôi chăm sóc không? Xin đừng từ chối, tôi rất vui được phục vụ người đẹp Niệm Hi liếc mắt lườm Lục Kỷ Hiên một cái, cái đồ ba chợn, học cái gì không học, đi học ba cái trò nhiên Kỷ Thành Minh dừng bước, anh không quay đầu lại mà nói- Sao em điền vào mục liên hệ trong hồ sơ ở trường là số điện thoại của anh?Lúc này Lục Kỳ Hiên mới sửng sốt- Thầy giáo gọi điện cho anh ạ?Hay lắm, cách đây vài phút còn tỏ vẻ thông minh cơ Vậy em hi vọng cha mẹ em sẽ nhận cuộc điện thoại đó à? – Lúc đó Kỷ Thành Minh mới quay đầu lại, sắc mặt anh cũng không rõ tốt xấu - Yên tâm đi, anh sẽ thuật lại cụ thể lời của thầy giáo em, không thiếu một câu một chữ Kỳ Hiên tức giận đến giơ tay múa chân, cả nửa ngày sau anh ta mới khôi phục lại cảm xúc- Anh ơi, anh sẽ không đối xử với em như vậy, phải không?Thái độ này, cực kỳ đáng Thành Minh không nhắm vào vấn đề đúng hay sai, theo bản năng, Lục Hiên Kỳ đã tắt di động để trán khỏi những cú Call quấy rầy từ phía gia Muốn đến làm việc ở tập đoàn quốc tế Minh Thành hả?Lục Kỳ Hiên gật đầu, cậu vẫn luôn mong muốn được như Anh sẽ cho em một cơ hội, em cứ thử Kỳ Hiên phấn khởi nhảy lên- Anh à, em nhất định sẽ không để anh thất vọng Thành Minh hừ một tiếng- Ngày mai đến công ty, anh sẽ bảo trợ ký hướng dẫn em làm quen với dự án Vang Thủy hiện công ty đang tranh thầu với Giang Long, anh sẽ giao cho em dự án độ vui sướng của Lục Kỳ Hiên khiến Kỷ Niệm Hi kinh Thành Minh hiên ngang bước lên lầu, Kỷ Niệm Hi chỉ mãi nhìn theo bóng anh, Lục Kỳ Hiên lại cho rằng mối quan hệ của hai người thật tốt- Sao lại nhìn trộm mãi thế?- Vậy phải như thế nào?- Quang minh chính đại mà cảm của Lục Kỳ Hiên khiến cô nhớ tới một thời cô cũng từng như vậy, cô không nhịn được mà nói- Nên về trường học đi, đừng để anh Kỷ nhà cậu mắng nữa…Cậu ta không hề hờn giận- Không cần đâu, ở mãi chỗ đó lãng phí tuổi thanh xuân của tôi lắm, thời gian của tôi vô cùng quý giá, sao có thể tùy tiện phí hoài ở cái ngôi trường đại học hoang phế đó lại nhớ đến những tin tức sáng nay vừa nghe được, vốn dự án Vang Thủy này đã bị đình chỉ, sao Kỷ Thành Minh lại muốn Lục Kỳ Hiên tiếp nhận, bất kể Lục Kỳ Hiên làm tốt đến đâu hay phá rối cỡ nào đều sẽ chỉ mang đến một kết quả thất bại, có phải hay không đó là kết quả mà Kỷ Thành Minh muốn thấy, nhiệt huyết tuổi trẻ rất tốt, nhưng phải xác định rõ vị trí của mình ở đâu, không được mù quáng, nếu ngay bước đầu tiên đã thất bại, thì cũng chỉ coi một sự cố nhỏ va vấp đầu cười của Lục Kỳ Hiên khiến cô chua xót trong Cậu…. – Cô nghĩ mãi, nhưng vẫn nói ra miệng - Cậu thật sự hiểu được Kỷ Thành Minh là loại người như thế nào ư? Cuộc sống của Giang Lục Nhân lại khôi phục như cũ, buổi sáng lái xe sẽ đưa cô đến trường. Không biết là vô tình hay cố ý, cô ra đến cửa vừa vặn sẽ gặp Giang Thừa Dự đi làm, họ cùng nhau rời phòng, cùng ăn sáng, thời gian biểu của hai người khá giống nhau, lộ trình cũng khá trùng hợp, nên miễn cưỡng có thể gọi là tiện đường. Nhiều khi cô còn tự tưởng tượng, có khi anh mượn cớ này để đưa cô đến trường, nhưng khả năng này vốn không cao, thế nhưng ngay đến bà Văn Dao cũng không tỏ rõ thái độ, nên cô thà tiếp tục tự giữ im quan hệ giữa cô và Giang Thừa Dự vào thời điểm đó vẫn chưa có gì thay đổi, cô vẫn đến trường, anh vẫn đến công khi tan học, cô sẽ lên xe trò chuyện cùng ông Giang Huy, còn anh sẽ lái xe chở cả hai về nhà. Ngay khi vừa nghe thấy âm thanh động cơ quen thuộc, lòng cô lại rạo rực mong chờ, trong đầu thầm đếm, 1,2,3,4… Bình thường, khi đếm đến số 17, anh sẽ xuất hiện trong tầm mắt nên có một quãng thời gian rất dài, cô rất yêu thích con số xe đưa Giang Lục Nhân đến cổng trường, cô xuống xe, bước chân nhẹ nhàng bước vào lớp. Cô tháo cặp sách, lấy sách vở ra, cũng không hiểu tạo sao, rõ ràng cô không thích đọc sách, nhưng lại có thói quen mang sách vở về nhà, và vẫn luôn như vậy, mãi không sửa vừa ngồi xuống, Uông Chu Duyệt đã lập tức quay xuống nói- Mình nói trước, lần này cậu nhất định không được để cho những fan ủng hộ như chúng mình thất vọng nữa đâu, nhất định phải đánh bại Hướng Tư chán nản, chỉ muốn gục ngay xuống bàn, cứ như vậy liệu có thể không phải nghe cô nàng này thao thao bất tuyệt một trăm linh tám phép biến hóa nữa nhỉ?- Lại có sự kiện gì à?Cô thu dọn lại sách vở trên bàn mình, sao vẫn cứ lộn xộn thế Chu Duyệt đặt một tay lên mặt bàn, tay kia xoa cằm- Không phải lễ kỷ niệm ngày thành lập trường sắp đến rồi sao? Trường có kế hoạch để mỗi ban trình diễn một tiết mục, đại khái là dự định sẽ tổ chức một lễ kỷ niệm thật hoành tráng, ngày hôm đó đài truyền hình Lý Thị cũng đến ghi hình, ban chúng ta định diễn một vở kịch, cậu biết nam chính sẽ là ai Lục Nhân tuyệt đối không hề có một chút hứng thú nào với đề tài này, nhưng nếu không hưởng ứng, thật có lỗi đối với sự nhiệt tình của Uông Chu XXX? XX? YY? XYX?Cô nói ra một loạt tên các đại minh tinh mà Uông Chu Duyệt rất hâm mộ, theo lời của Uông Chu Duyệt mà nói thì các anh này vô cùng đẹp trai, chỉ cần ngắm các anh thôi đã đủ no Chu Duyệt càng xúc động- Mình nói là trong trường Lục Nhân khoát tay- Được rồi, chẳng lẽ là Ngô Thượng Gia?- Sao cậu có thể thông minh đến thế chứ?Giang Lục Nhân khẽ mân mê môi, các nam sinh trong ban này, chỉ có duy nhất một học sinh vừa được chuyển đến. Khi Ngô Thượng Gia vào ban của họ, lập tức danh tiếng vang dội, tất nhiên, sự nổi tiếng đó chỉ giới hạn đối với học sinh năm hai. Lũ con gái lập tức so sánh Ngô Thượng Gia với các nam khôi khác, với biểu hiện của anh chàng này, lập tức được bầu chọn là hot boy. Mặc cho các nữ sinh gào rú, Ngô Thượng Gia vẫn giữ thái độ thẹn thùng xa đã từng nói nữ sinh là loại sinh vật nhút nhát?Giang Lục Nhân lắc đầu- Cậu cảm thấy ban chúng ta còn nam sinh nào khác nữa à?- Nếu mình mà là con trai, mình sẽ yêu bạn Ôi, mình sợ rồi Lục Nhân giả vờ run rẩy hai vai, trên khuôn mặt tràn ngập ý Lục Nhân đã lược bỏ rất nhiều chi tiết rồi nhé, ví dụ như chàng trai hay thẹn thùng Ngô Thừa Gia cũng hay đợi cô trước cổng trường sau khi tan học, lẽo đẽo theo sau cô, cho đến khi nhìn thấy cô lên xe. Mỗi khi học tiết thể dục, mỗi làn cô nhảy xà kép, cậu ấy sẽ đứng không xa, yên lặng ngắm nhìn gái, nói chung là rất nhạy đến khi cậu ta muốn tiến thêm một bước nữa, cô mới nói- Chúng ta làm bạn Gì cơ?Trên khuôn mặt cậu nam sinh đầy sự kinh Nghĩa là chỉ làm bạn tốt của nhau thôi, được chứ?Đôi mắt cậu thiếu niên nhanh chóng trở nên ảm là mong muốn của cô, rất rõ ràng, không ướt át bi lụy, không dùng sự mờ ám để đưa vị trí của mình lên cao cao tại thượng, cô luôn là một cô gái rõ ràng, không chơi bời dây cuối buổi học, thầy giáo thông báo về tầm quan trọng của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Giang Lục Nhân mới hiểu hết toàn bộ ý tứ trong lời Uông Chu phó văn thể mỹ soạn một kịch bản có nội dung khá trưởng thành so với tuổi của họ, về tình yêu, tình thân và tình bạn, rất may mắn là nội dung khá thực tế, nên đã được giáo viên chủ nhiệm duyệt. Vấn đề tiếp theo là, diễn vai nam chính dĩ nhiên sẽ là Ngô Thượng Gia, nhưng nữ chính lại khá khó khăn để chọn giữa Hướng Tư Gia và Giang Lục Nhân. Vấn đề này không chỉ khiến giáo viên khó xử mà còn khiến nam sinh cũng rất bối rối. Vì các nam sinh trong ban không có lập trường giống như các nữ sinh, họ vừa thích sự lạnh lùng quyến rũ của Giang Lục Nhân, nhưng cũng thích sự dịu dàng như gió xuân của Hướng Tư Gia, vì vậy tự nhiên nảy sinh mâu thuẫn nội kiến của giáo viên rất rõ ràng, đó là để Hướng Tư Gia cùng Giang Lục Nhân đều thử vai cho vai nữ chính, đồng nghĩa với, các nữ sinh khác trong ban không có cơ Lục Nhân gõ nhịp trên bàn, không hề mở cùng vẫn là lớp phó văn thể mỹ đề xuất ý kiến, để Giang Lục Nhân và Hướng Tư Gia cùng đối diễn cùng Ngô Thượng Gia, xem ai sẽ là người thích hợp hơn. Đề nghị này nhanh chóng được đồng giờ học, Giang Lục Nhân phải ở lại thêm một lúc để luyện tập. Cô vốn không có nhiều hứng thú, nhưng vì Uông Chu Duyệt quá háo hức, nếu cô từ chối, có khi sẽ khiến cô ấy tức chết mất. Nhưng đâu có gì xứng đáng để tranh dành, Giang Lục Nhân cầm kịch bản, đọc một lần, cô nói thẳng với lớp phó văn thể mỹ, cô muốn sửa lại kịch bản này. Vì thế câu chuyện trở thành có hai nhân vật nữ chính, không ai phải cảm thấy áy náy nhưng, Uông Chu Duyệt vẫn hung hổ trách cô- Cậu có biết, cậu làm như vậy, là để lại hậu họa cho bản thân không, cậu nên đánh bại Hướng Tư Gia đến đây, da đầu cô cũng run Chúng nó nói rằng cậu trông giống vợ cả, còn Hướng Tư Gia hợp làm tình Suy nghĩ rất Bọn nó ý muốn nói, chồng thì yêu chiều tình nhân Mình cũng nghĩ …- Cậu nghĩ lại xem, xét về danh phận, mình vẫn là chính Nhưng có khả năng sẽ bị cướp chồng Thì đã sao, xã hội thượng lưu đều nhiều “người tốt” như vậy, nhất định sẽ thay mình chửi cô ta…- Cậu…Trước ngày kỷ niệm thành lập trường, Giang Lục Nhân báo với ông Giang Huy, mời ông đến xem cô biểu diễn. Thế nhưng, ông Giang Huy lại tỏ ý, ông không thể đến, cô cũng không vì thế mà thất buổi biểu diễn, cô diễn vai vợ cả, cuối cùng thất bại, Hướng Tư Gia diễn vai tình nhân sánh vai cùng hoàng tử ân ái ra đi, hoàng tử mất trí nhớ, quên mất anh đã từng yêu người vợ do Giang Lục Nhân diễn. Vở kịch vừa hài hước, vừa bi thương. Thế nhưng, chính bản thân Giang Lục Nhân cũng không ngờ rằng, cô đứng trên sân khấu diễn xuất, với ánh mắt sáng quắc như sao, trên nền bộ trang phục hồng rực rỡ, đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Thậm chí, có người còn khóc dưới khán thoại cuối cùng của cô trong vở kịch đó là- Em sẽ không khóc, chỉ cần chàng hạnh phúc, em nhất định sẽ không khóc…Thế nhưng, một giọt lệ mỏng vẫn xuất hiện nơi khóe mắt đứng trên sân khấu, lại khiến đôi tình nhân kia chỉ còn là nhân vật phối hợp diễn, mất đi toàn bộ ý nghĩa, tất cả mọi ánh mắt đếu hướng về phía hôm đó, Giang Thừa Dự vừa bước vào giữa hội trường, chỉ xem được nửa tiết mục, vì dưới khán đài, học sinh tụ tập rất đông, buổi diễn không được xếp vào buổi tối, mà phải dời sang buổi chiều, lịch trình của anh vốn có một bữa ăn, thế nhưng ông Giang Huy lại ma xui quỷ khiến gọi điện tới, tuy không bắt buộc anh nhất định phải đến, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng rằng, nếu anh rảnh, nhất định phải đến thật sự không rảnh, nhưng vì sao lại đến, ngay chính anh cũng không thể lí đứng ở hàng cuối, nhưng thị lực rất tốt, có thể xem rõ mọi diễn biến trên sân khấu. Đến sớm, không bằng đến đúng lúc, anh vừa đến, lại đúng tiết mục do Giang Lục Nhân biểu diễn. Anh từng nghe nói, có một kiểu người, chỉ cần họ xuất hiện, dù trong đám đông vẫn có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cô, chỉ cần xuất hiện trên sân khấu, ánh mắt của người xem lập tức không thể rời khỏi khi Giang Lục Nhân trong bộ váy hồng rực bước trên sân khấu, đã khiến hai bạn đồng diễn trong nháy mắt trở thành nhân vật phụ, hoàn toàn mất đất tình tiết vở kịch, anh chợt cảm thấy, đáng lẽ cô không nên ở bên hoàng tử đó, không phải vì cô không đủ tư cách, mà với khí chất của cô, người đàn ông đứng bên cạnh cô phải hơn chậm rãi xem hết diễn biến câu cùng, khi cô đứng ở một góc sân khấu, lẳng lặng nhìn theo bóng dáng chàng hoàng tử và công chúa ra đi, trong đôi mắt cô ánh lên sự kiên cường, như thể đây không chỉ là vai diễn. Tà váy hồng bay bay trong gió, khiến người xem như có ảo giác, cô rất cô quạnh đìu cuối cùng, toàn bộ diễn viên đều lên sân khấu để cảm ơn khán giả, tất cả mọi người đều vỗ tay, Giang Thừa Dự cũng vươn tay, vỗ tượng trưng vài bắt đầu tiết mục tiếp theo, anh mới mỉm cười nhìn sang người đứng bên cạnh- Tổng giám đốc Kỷ, thật không ngờ ngài bận trăm công nghìn việc vẫn đến đây Nếu không sao có thể gặp được người bận trăm công nghìn việc như tổng giám đốc Giang đây?- Em gái tôi đang biểu diễn trên sân Vị hôn thê của tôi cũng đang biểu diễn trên sân Thành Minh quay lại mỉm cười, sau đó lại tiếp tục suy nghĩ sâu xa- Thế nhưng để vị hôn thê của tôi dành chiến thắng cuối cùng, cần phải có lời cảm ơn đến em gái Thừa Dự chỉnh lại quần áo- Đáng tiếc, lại mất nhiều hơn mắt Kỷ Thánh Minh trở nên xa xăm- Có lẽ vậy. Mưa vẫn rơi mãi không thôi. Cô nuốt nước bọt, bỏ qua ý cười trên mặt Kỷ Thành Minh. Thậm chí, cô còn dõi theo anh, cô nghĩ, tốt nhất đây sẽ là lần cuối cùng phải đối mặt với nhau. Gương mặt anh vẫn tràn đầy bình tĩnh, thật khiến người ta muốn phát điên lên, rất muốn tát thẳng vào cái bản mặt đúng là càng ngày càng chẳng tử tế đèn trong xe nhàn nhạt, xuyên qua lớp kính thủy tinh bên ngoài, có thể thấy được màn mưa không ngớt, từng giọt từng giọt rơi xuống, vừa rõ ràng vừa sáng đã về khuya, trên đường còn rất ít xe qua tiếng mưa, chỉ còn âm thanh của hơi nhắm mắt lại, tay cô túm chặt lấy quần áo, trên gương mặt lại không hề thể hiện rõ thái độ. Thoạt nhìn, cô giống như đang bị áp giải vào tù, còn anh, hứng trí bừng bừng như đang đi xem hội, biểu hiện đều thật giả dối. Tiếng mưa vang lên ầm ầm, ánh đèn xe vẫn xuyên qua màn mưa, như đang lặp đi lặp lại một vòng tuần ngồi dựa vào cửa sổ, cái lạnh như băng đá trên cửa kính vực dậy tinh thần cô, cô muốn đến gặp anh ấy, cô muốn đến gặp người nhiên, Kỷ Thành Minh đỗ xe lại giữa tác của anh thuần thục lấy ra một điếu thuốc, anh vừa cười vừa châm thuốc, gương mặt anh hiện lên với ngũ quan vô cùng tinh xảo lẩn khuất trong làn khói thuốc mỏng manh, giống như một ảo ảnh trong một câu chuyện đồng thoại nào đó. Thật đáng tiếc là, đã từ lâu cô không còn là một đứa trẻ tin vào những câu chuyện đồng thoại như thế vài hơi, anh mới liếc sang nhìn cô- Tôi cho em một cơ hội, để khỏi tự rước nhục vào thân, quay về nhà thôi, đương nhiên, đó hoàn toàn dựa vào quyết định của dân chủ làm Ồ, anh lại có trò gì khác nữa à? – Cô cũng không thèm cảm Thành Minh lại liếc nhìn cô- Có cần để tôi nhắc nhở em, tại sao thông thường các nhân vật nam chính có bao giờ tình nguyện chôn vùi hiện tại của mình không?- Tôi chỉ biết là, tôi đã làm thì sau này sẽ không hối hận, và cũng sẽ không bao giờ phải nuối tiếc vì trước đây đã không làm. – Cô thản nhiên Thành Minh cảm thấy có nói gì thêm cũng vô ích, anh vứt tàn thuốc, khởi động Thành Minh lái xe vào tập đoàn quốc tế Long Giang. Gần đây Giang Thừa Dự có một dự án lớn, để có thời gian dành cho hôn lễ, hai ngày nay anh đều phải tăng ca đến tận nửa đêm, chuyện này Kỷ Thành Minh rất rõ. Xe dừng lại, cô hít thật sâu, cuối cùng mới xuống xe. Đứng từ vị trí của cô cũng không thể nhìn tới tầng cao nhất của tòa đã từng rất nhiều lần tìm đến nơi đây, nhưng không có dũng khí đi một lần cô có được dũng khí đó, nhưng lại bị bảo vệ ngăn Thành Minh cũng xuống xe- Tôi có thể giúp cô lên cái giọng của Thượng Đế đấy, cô cũng chẳng thèm cảm ơn Sau hôm nay, tôi sẽ không còn liên quan đến anh với sự tự tin của cô, anh từ chối nêu ý kiến- Chúc em may biết Kỷ Thành Minh đã gọi một cú điện thoại đi đâu, chung quy, họ có thể thoải mái đi lên. Đứng trong thang máy, cả hai đều lặng im không nói. Anh biết cô đang rất lo lắng, tuy rằng cô vờ như chẳng có gì xảy ra. Nếu như không phải vì Giang Thừa Dự thật sự kết hôn, cô hẳn sẽ vẫn giả vờ như không bận tâm, xem ra hôn lễ của Giang Thừa Dự đã ảnh hưởng rất lớn đến người mất khả năng khống chế, hóa ra là như thế này bất giác nhếch miệng cười, anh thật sự cảm thấy hứng cũng đang tự thách đố với chính bản thân mình, đợi một lát nữa thôi, liệu cô có khóc lóc chạy ra không hẳn là có tầng cao nhất của tòa nhà, rất nhiều nhân viên vẫn ở lại tăng ca. Kỷ Thành Minh nói với thư ký vài câu, sau đó bảo cô cứ vào không để ý thấy ánh mắt đầy kinh ngạc của những người đứng cũng không thấy rằng, Kỷ Thành Minh đang đứng bên cạnh nhìn cô. Sao anh có thể nghĩ rằng cô sẽ thất bại? Sao anh có thể chắc chắn như thế? Có lẽ chính anh cũng chẳng thể trả Thành Minh ngồi trên sofa bên ngoài, anh tự nói với bản thân rằng, anh làm cái việc nhàm chán này chẳng qua chỉ để xác định suy nghĩ thật sự của chính mình. Điều này chẳng hề liên quan đến bất cứ ai, cũng chẳng hề có ý nghĩa gì Niệm Hi bước từng bước vào văn phòng, mỗi bước chân cô như ngày một nặng thêm, cô biết cô sắp phải đối mặt với điều đẩy cửa hình ảnh quen thuộc, đang ngồi trên ghế, cúi đầu xem tài liệu. Hình ảnh ấy vẫn thân quen như nhiều năm trở về trước. Cô há miệng, nhưng lại chẳng phát ra nổi một âm thanh. Thời gian như ngừng lại, trở về với những năm tháng ấy, cô cũng từng bước vào văn phòng của anh như thế này, lúc đó anh cũng đang cúi đầu phê duyệt công như mọi thứ vẫn y nguyên, anh vẫn là anh, cô vẫn là cô, vậy họ có thể trở lại bên nhau được nữa không?Cô bước từng bước tới bên anh, ánh mắt cô chăm chú nhìn ngẩng đầu lên, anh có ngẩng đầu cô hoảng loạn, cô không thể khống chế nổi bản thân được Anh… - Cuối cùng cô đã có thể gọi anh, cuối cùng cô đã có thể đứng trước mặt anh… Cô cắn cắn mặt vẫn in đậm trong trí nhớ, chậm rãi ngẩng mắt anh sâu thăm thẳm, nhẹ nhàng xuyên thẳng về phía cô, không nói một Em đã trở về. – Cô chậm rãi năm, cô đã trở về, cô đã trở về đứng trước mặt Thừa Dự buông chiếc bút trên tay xuống, đôi mắt anh ánh lên một cảm xác khác lạ- Cô không phải người đầu tiên cải trang thành em gái tôi, mặc dù rất giống trang ư? Cô thật sự sợ chí cô không thể tin nổi, mắt cô chùng Em là… Giang Lục Nhân sẽ biết, anh hẳn là sẽ biết, cô nhìn anh, ánh mắt cô không dám động Thừa Dự nhìn cô, nhưng chỉ cười cười- Kể cả cô cải trang có giống như thế nào, tôi vẫn phải nói rằng, cô tính toán nhầm rồi, tôi không có em vuốt nhanh môi, cô không thể tin được vào cảnh tượng đang diễn ra, cô lao đến trước mặt anh- Nhìn em đi, nhìn em thật kỹ vào, hãy nhìn em xem…. – Cô nắm lấy tay anh, đặt lên mặt mình - Hãy nhìn em thật kỹ mà xem, sau đó hãy nói xem rốt cuộc có thật là em không….Giang Thừa Dự lấy tay xuống, ánh mắt anh sắc nhọn- Cô đây hẳn tốt nghiệp khóa diễn viên chuyên nghiệp nhỉ?Tay cô lại ôm lấy tay anh, cô nắm lấy đầu ngón tay anh- Ở đây… Trước đây em đã từng đeo vào đây một cái nhẫn…Họ đã từng thân mật với nhau đến thế, những điều cả hai đã cùng làm cùng nhau, chỉ chính họ mới biết Thật xin lỗi, tôi không biết lại có những chuyện như vậy. – Ánh mắt của Giang Thừa Dự càng lạnh lùng. – Xin mời cô ra ngoài ngay, nếu không tôi sẽ gọi bảo Anh… Thật sự không nhận ra em là ai ư? - Cô vẫn không thể tin được, cô nhìn anh- Thật sự anh không hề nhận ra cô gái đã từng thêu bức tranh chữ thập hình thiếu nữ cho anh? Thật sự không nhận ra người con gái anh từng ôm vào lòng, từng thề hẹn sẽ cưới ư? Thật sự không nhận ra người con gái anh từng hôn về hứa sẽ trọn đời bên nhau ư?Giang Thừa Dự chỉ nhìn cô, không đến gần anh, đối diện với cái nhìn của anh- Bốn năm, chẳng lẽ chúng ta đã không còn quan hệ gì sao? Tại sao anh lại có thể quên được em? Tại sao anh lại không cần em nữa… Tại sao lại như thế?- Em gái tôi Giang Lục Nhân. – Giang Thừa Dự ngừng lại một chút rồi nói. – Bốn năm trước đã qua như là một lời phán rất bình thường của Diêm lại mỉm cười, trong đôi mắt ngập tràn Đã chết ư? Em chết rồi ư? Bốn năm trước em đã chết rồi ư?.... sao anh còn nhìn thấy được em sừng sững đứng ở Thừa Dự bất động, nhưng cũng không nhìn cô Nhìn em đi, sao anh không dám nhìn em chứ?- Nhìn em và nói rằng em đã chết rồi đi. – Cô ôm lấy bờ vai anh, thậm chí còn ôm chặt lấy anh - Hãy nói rằng em đã chết đi…Anh đẩy cô ra- Xin hãy tự trọng…. – Ánh mắt anh sắc như kiếm đâm thẳng vào trái tim cô. – Bốn năm nay, tôi đã không còn có em gái nữa mắt, cuối cùng vẫn không thể kìm nén được mà tuôn ho mạnh, nước mắt như sương mù vương trên đôi mắt cô, chân cô không ngừng run anh vẫn đứng yên tại chỗ, giống như một bức tượng điêu khắc, trên gương mặt anh không hề thể hiện bất kỳ thái độ Anh nói em chết… Hay là anh hy vọng em đã chết? - Giọng cô thật thê lương. – Bởi vì nếu em chết đi, anh có thể danh chính ngôn thuận nhận được 20% cổ phần công ty, anh có thể danh chính ngôn thuận cưới Mông đại tiểu thư, anh đương nhiên có thể quên đi lời thề ước dài lâu của chúng ta, anh đương nhiên có thể quên đi sự tồn tại của em… - Cô lại càng cố ho khan. – Cho nên, em đáng phải chết, em hẳn là đã chết, có phải vậy không?- Đi ra ngoài lại mỉm cười- Em vốn tưởng rằng anh vẫn còn nhớ anh từng nói, suốt cuộc đời này, anh chỉ cưới em thôi…anh từng nói chúng mình sẽ sinh hai đứa con, một trai một gái… vẫn nhớ rõ, sau khi chúng mình kết hôn, anh sẽ mua tặng em một căn nhà bên bờ biển… anh còn nhớ anh nói sẽ đưa em đến Địa Trung ra người còn nhớ chỉ có mình cô, chỉ mình cô tình nguyện ôm ấp những kỷ niệm ấy Thừa Dự lạnh lùng nhìn cô- Tôi nói rồi, xin mời ra ngoài cho, em gái tôi đã chết từ bốn năm về trước, đừng nghĩ cải trang thành em gái tôi xuất hiện ở đây sẽ kiếm được lợi lộ gì, vô ích Anh vờ như không biết em và vì sợ em phá hoại hôn lễ của anh đúng không? … Anh không muốn cưới em, cho nên mới không thừa nhận em đúng không? Có phải vậy không? Có phải vậy không?Giang Thừa Dự gọi bảo vệ đến- Sao lại để cho người ngoài công ty vào văn phòng tôi, các anh làm việc thế nào thế, không muốn làm nữa à?Anh dập máy- Biến ngay trong vòng năm phút, nếu không, tôi sẽ thi hành biện pháp cưỡng nhìn anh, sương mù vẫn giăng trên hai mắt cô, đôi mắt ấy đang tràn đầy thất Giang Thừa Dự, đây là tình yêu của anh đối với em sao?Đây là điều cuối cùng anh dành cho em sao?Lại là như vậy sao?Vẫn luyến tiếc, nhưng không thể có liều lĩnh ôm lấy anh- Đừng cưới người khác, em xin anh đấy, đừng cưới người khác, em cầu xin anh…Anh hùng hổ đây cô Đừng cưới người khác, đừng cưới người khác…Mãi đến khi có người đi vào, lôi cô cưới người khác, sao anh có thể như thế, sao anh có thể quên mất sự tồn tại của em. Tác giả Thể loại Ngôn TìnhNguồn diendanlequydonTrạng thái FullSố chương 69Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Truyện Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời của tác giả Lục Xu khá đơn giản , ngắn gọn khi mà cốt truyện chỉ xoay quanh nhân vật nữ cũng có những lúc phải trải qua đau khổ, không đau khổ này thì sẽ có đau khổ khác. Nhưng vật chính trong truyện của chúng ta lại phải trải qua rất nhiều nỗi bất hạnh. Nào là mồ côi cha , phá sản , bị người đàn ông phản bội và căm ghét , số phận của cô gần như là một căn phòng đầy bóng trong cái rủi vẫn còn cái may, cô không thể cứ chìm đắm trong căn phòng tối này mãi được, đã đến lúc cô thoát ra và làm lại thôi. Chúng ta hãy cùng nhau dõi theo bước chân của người phụ nữ này và thầm cầu nguyện cho mọi điều may mắn sẽ đến với cô! Giang Lục Nhân thiu thiu ngủ khoảng mấy tiếng, vừa tỉnh lại, cô đã nhìn thấy Giang Thừa Dự đang ngồi đối diện nhìn cô bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Trong ấn tượng của cô, những cơ hội được ở bên anh như lúc này không nhiều lắm, hay có thể nói, sự quan tâm của anh không bao giờ dành cho cô. Đột nhiên anh lại trở nên chú ý đến cô như vậy, khiến cô rất kinh ngạc. Cô lập tức xoa xoa mặt, làm gì có chuyện gì được chứ. Sự kỳ lạ trong ánh mắt anh khiến cô không biết diễn tả như thế Thay quần áo rồi xuất viện ngay bỏ lại một câu, chậm chạp hiên ngang bước ra ngẩn người, nhìn theo bóng dáng anh, điện trong phòng đã được qua vì cơ thể hơi yếu nên cô mới bị ngất xỉu ở bể bơi, vốn không ảnh hưởng nhiều, dùng từ “xuất viện” này hình như có hơi quá thì nghĩ nghĩ, nhanh chóng thay quần áo, rời khỏi đang đứng bên ngoài chờ cô, trấn tĩnh đến kinh cũng không biết anh đang suy nghĩ về chuyện gì, cô chỉ cảm thấy thật kỳ lạ, nhưng không biết diễn tả thế lên trên xe, rõ ràng Giang Thừa Dự muốn hỏi gì đó, nhưng lại không mở miệng, khiến Giang Lục Nhân lại càng băn khoăn trong lòng. Cô không biết rằng, Giang Thừa Dự bỗng nhiên nghĩ đến tình trạng của cô trong công ty, anh muốn hỏi cô có thích nghi được với môi trường mới không, nhưng sau đó lại nghĩ ra anh sớm đã hỏi cô về vấn đề này rồi, cô cũng từng rất nhiều lần trả lời, nếu cứ hỏi đi hỏi lại thì cũng thật quá rề rà. Anh đương nhiên hiểu rõ hiện trạng của cô, trước đây anh còn thầm cảm thấy vui vẻ, tuy rằng sau này cũng hơi khó chịu một chút, nhưng không biết anh đã nhiễm những cảm xúc khác lạ này từ bao rất muốn hỏi cô, cô gọi anh bằng anh trai, vậy trong lòng cô có thật sự coi anh như một người anh trai ruột thịt hay không. Nếu là như vậy, mỗi khi phải chịu ấm ức khi ở bên ngoài, vì sao cô không bao giờ kể với anh. Có vài người bạn thân thiết với anh cứ luôn phàn nàn rằng em gái hoặc bạn gái mình suốt ngày chỉ biết ca cẩm và giận dỗi, họ luôn nghĩ rằng mọi người đều bạc đãi họ, hoặc là họ ghét phải nhìn thấy người ta. Rất nhiều năm qua, anh chợt nhận ra, cô chưa bao giờ nổi giận với cô, có thật sự coi anh là anh trai của cô không?Anh cau mày, hình như anh chưa bao giờ đối xử với cô như một cô em gái ruột thịt của là có gì đó không bình thường đang diễn ra, anh cũng không rõ, anh thấy hơi buồn bực, anh không thích cảm giác lại nhìn dáng vẻ của anh, cô không dám mở miệng quấy rầy, có lẽ anh đang cảm thấy rất phiền phức, nhưng cô đâu có khiến anh phiền vì đến nhà, theo thường lệ ông Giang Huy thường hỏi vì sao cô không về nhà, nhưng vì Giang Thừa Dự cũng không về, nên ông không cảm thấy quá lo lắng, vì Giang Thừa Dự đã kiếm cớ là công ty thưởng cho nhân viên thêm một đêm ở khách đến bà Văn Dao cũng không mở miệng hỏi về Dương bê thức ăn bày lên bàn, bốn người họ lại cùng ăn tôí như mọi khi, bà Văn Dao bỗng hỏi- Thừa Dự, đi chơi với Tố Nhi con thấy thế nào?Giang Thừa Dự đảo mắt liếc mẹ mình một cái- Có đi, nhưng không có gì đặc độ không mặn không nhạt của anh khiến bà Văn Dao cau mày- Con bé đó rất ngây Thừa Dự hiểu ý bà Văn Dao, bà muốn nhắc nhở anh rằng Nghiêm Tố Nhi tốt như thế nào, lại không mưu mô, nếu kết giao cũng sẽ tránh khỏi mệt mỏi, đối với đàn ông như thế cũng không Mẹ à, con đang dồn hết tâm trí vào công thản nhiên Giang Huy dừng đũa- Con nó còn nhỏ, không cần chúng ta phải quan tâm Thừa Dự và bà Văn Dao đều nhìn về phía ông Giang Huy, họ đồng thời nuốt xuống suy nghĩ của mình. Thế nhưng Giang Thừa Dự lại khá thoải mái, dù sao tạm thời anh cũng không bận tâm đến chuyện này, cứ để thư thư, khi nào cần tiến sẽ tiến thường thì sao cũng được, nhưng đối với chuyện dựng vợ gả chồng, anh không muốn lấy lợi ích là một thước đo tiêu chuẩn như những kẻ bà Văn Dao lại khá thất vọng đối với chồng Lục Nhân chỉ lẳng lặng ngồi theo dõi cuộc đối thoại của họ, cô chưa từng dừng đũa bới cơm, giống như ở đây, cô không có quyền lên tiếng. Cô không thể nói “Anh trai nên có bạn gái rồi..”Cô không thể nói “Anh trai thích kiểu con gái như thế nào…”Cô không thể nói “Trong lòng anh trai có muốn lấy vợ không..”….Có rất nhiều thứ, cô không bao giờ nói, cũng không thể thật yên ngồi trong phòng mình. Cô cảm thấy có gì đó không rõ ràng. Giống như, cô đột nhiên không biết bản thân nên làm gì, không nên làm gì, hay có phải những lời cô nói với người khác đều sai lầm rồi ba tiếng gõ cửa, cô bước ra ngoài mở mỉm cười với ông Giang Huy, một nụ cười rất bản năng, khiến cô cũng tự cảm thấy bản thân thật giả Giang Huy mang đến cho cô một cái bánh gato, là loại bánh mà trước đây cô từng nói rằng rất Lúc nãy cha thấy con ăn rất bỗng cảm thấy áy náy vì những biểu cảm phi tự nhiên vừa Cảm ơn Giang Huy cau mày, thở dài- Lục Nhân, bây giờ con đừng nên suy nghĩ nhiều, hãy cố gắng học thật giỏi, chuyện tương lai rồi sẽ nói không rõ ý của ông, thế nhưng vẫn đủ để nhận ra ông đang phiền lòng vì chuyện của cô, nên rất cảm động. - Con biết, con sẽ không suy nghĩ lung Ở công ty có xảy ra chuyện gì không?- Đồng nghiệp đối xử với con rất tốt, có chuyện gì con không hiểu đều chỉ dạy cho con, cha không cần quá lo lắng đâu ạ. Chỉ là con ngồi xe hơi lâu, nên cảm thấy không được thoải mái lúc đó ông Giang Huy mới yên tâm gật đầu- Đi ngủ sớm Dạ, cha cũng nghỉ ngơi sớm nhìn theo bóng ông Giang Huy, ít nhất ông cũng đối xử thật sự tốt với cô, coi cô như con gái ruột thịt của quay đầu, nhìn chiếc bánh trên tay, lòng chợt cảm thấy ngọt vậy, cô không đáng thương như cô tưởng, vẫn có nhiều người quan tâm đến cô, yêu quý cô, vì sao cô còn oán trời trách đất nghĩ cô vừa định xuống nhà uống một cốc nước, ăn bánh xong thường dễ bị khát nước vừa bước ra ngoài, cô nhìn thấy bà Văn Dao đang đi về hướng thư phòng, thật kỳ lạ, thông thường bà rất ít khi đến thư đứng thêm một lát, nghĩ đến vẫn đề bà Văn Dao nhắc đến lúc ăn cơm, hẳn phần lớn là nói về chuyện hôn nhân đại sự của Giang Thừa Dự nhỉ?Cô thật sự muốn biết, trong lòng Giang Thừa Dự đang tính toán như thế dù nghe trộm cũng không hay lắm. Nhưng cô không sao áp chế lại sự hiếu kỳ trong Mẹ à, chuyện này mẹ đừng có xen Thừa Dự từ chối ngẩng đầu lên, anh không muốn thương lượng với bà Văn Dao về chuyện của Nghiêm Tố Văn Dao trầm mặt- Mẹ già rồi, lời nói chẳng ai thèm nghe Mẹ Thừa Dự dường như có vẻ bất đắc Thật sự không thích à?- Con đã nói con còn trẻ Hồi bằng tuổi con mẹ đã sinh ra con rồi Thừa Dự có vẻ đau đầu- Đúng rồi, mẹ sau này đối xử với Lục Nhân tốt một chút, hãy coi cô ấy như con gái ruột của mình bà Văn Dao cũng kinh ngạc trước thái độ của Giang Thừa Dự- Tại sao tự nhiên con lại nói vậy?- Cô ấy không phải em gái mắt bà Văn Dao hiện lên sự bất khả tư nghị- Con nói là…Giang Thừa Dự gật đầu- Nên không cần phải so đo, cha không hề phản bội Thừa Dự cúi xuống tiếp tục nhìn vào những số liệu trên bàn, anh không hề nhìn thấy sự âm ngoan đang nhen nhóm trong đôi mắt bà Văn thì bà càng không thể hạ thủ lưu tình với Giang Lục Nhân được nữa, vốn bà còn không hiểu ông Giang Huy đang nghĩ gì, nhưng bây giờ mọi thắc mắc của bà đã được thông suốt, hóa ra ông đang muốn dâng con gái của ả tiện nhân cho con trai bà cơ đấy. Cứ ngồi đấy mà mơ, chỉ cần một ngày bà còn sống, bà sẽ không để Thừa Dự có bất cứ mối liên hệ nào với con bé cũng đừng mơ.

ai sẽ theo em đến cuối cuộc đời